Gặp em trên chuyến tàu ra Bắc
Em nói quê em ở Sài Gòn
Xuống ga Hàng Cỏ em còn nhắc
Ghé em chơi! Khi trở về Nam.
Sài Gòn! Hòn ngọc Viễn Đông xưa
Anh đắm mê từ lúc trẻ trai
Từ thuở Sài Gòn – Gia Định ấy
Đất Phương Nam, đất rộng người thưa.
Em ạ, từ khi chinh chiến nổ,
Thành phố đông chen lớp lớp người
Dân số tăng nhanh, tăng thống khổ
Xanh sạch không còn, rối rắm thôi.
Một sự căng phồng vô tổ chức
Người ngợm lan tràn sau chiến tranh
Cuộc sống xô bồ trong sướng, cực
Yêu cuồng, sống vội, hám hơi tanh!
Nêm chị, em ạ, anh buồn lắm
Ngọc Viễn Đông xưa mất ngọc rồi
Ô nhiễm, xô bồ, anh chán ngắm
Kẹt đường, tai nạn, cướp như rươi.
Em cũng như anh quả cuối mùa
Lớp người trầm lặng Viễn Đông xưa
Ta, người của nửa trăm năm trước,
Sài Gòn, chào nhé, chẳng hề ưa!