Tôi từ Đà lạt xuống Phan Rang
Nhặt nhạnh mang về hòn đá cuội
Tôi đã nửa trăm năm trên núi
Đá lăn hoài nhẵn những trăm năm.
Buồn buồn đứng nhớ những xa xăm,
Năm tháng mắt hồn năm tháng đá,
Đi qua những đêm đông ngày hạ,
Lạnh ấm đời tâm thức rong rêu.
Đứng trên cầu Tân Mỹ quen yêu,
Đá trầy trượt nhẵn mài trên đá
Hành trình dài qua ghềnh thác lạ
Đá tròn, đá nhẵn, đá bơ vơ
Bất giác hồn gặp đá thành thơ,
Dấu năm tháng mang niềm đá cuội,
Cuộc hành hương dọc đường gió bụi
Cảm ơn đời, mắt đá ngu ngơ.