Bốn mùa bờ biển Việt Nam chơi
Tôi bốn mùa thơ, biển bốn mùa
Hà Tiên Móng Cái tháng năm lưa
Bốn mùa biển nhớ theo mùa sóng
Tôi gửi bàn chân theo dấu xưa.
Trời thu biển Bắc
Biển Việt mấy ngàn cây số ơi
Dấu chân tôi gởi những năm đời
Giờ tôi ngồi viết trường ca biển
Lòng trí tràng giang nhớ biển khơi.
Biển Bắc trời thu ý Hạ Long
Phù sa đỏ gạch nước sông Hồng
Chiều thu Trà Cổ mang mang nhớ
Bờ bãi mù xa vô cực Đông.
Hồn bỗng biên thuỳ mắt dõi xa
Chùa xưa, miếu cũ đã thăm qua
Lòng tôi Móng Cái trời Đông Bắc
Mũi Ngọc tàu đi nắng lịm tà.
Vịnh Hạ Long, chiều thu nắng xiêu
Lô nhô đảo biển nắng ru chiều
Nhìn cầu Bãi Cháy lòng tôi cháy
Cầu trụ cùng tên nét đẹp kiều.
Thành phố Hạ Long đẹp tựa tranh
Đèn đêm, dáng phố sáng lung linh
Tôi lòng Thu vịnh, đêm thu mát
Dỗ giấc tàn khuya, gió trở mình.
Có thể nào quên đảo Cát Bà
Thăm thú, ăn chơi, đảo nuột nà
Cát Bà uốn lượn, ông đờ mắt
Một cuộc tìm chơi, lại phải xa.
Bãi biển Đồ Sơn, tiếng vọng lâu
Hải phòng ơi! Nhẹ cánh chim âu
Trời Thu vịnh Bắc hôm nay đến
Mai phải vào Nam, cảm cúi đầu.
Tháng ba bốn tỉnh Bắc miền Trung
Quảng Trị đêm Xuân ngủ cửa Tùng
Sông vặn sau khuya hồn sóng vỗ
Một thời lửa đỏ, nỗi đau chung!
Giang hải tương phùng ý hận đây
Qua đêm nhớ mãi chỗ đau này
Nước non chia cắt đi và lụỵ
Giấc ngủ không tròn mắt cứ cay
Cà phê Bến Hải sáng hôm sau
Sữa đặc cà phê đắng ngọt ngào
Gửi chút tình thơ thăm Quảng Trị
Đường xuân, nắng dịu lòng tiêu dao.
Lệ Thuỷ, Lệ Ninh, cửa Nhật Lệ
Tam Lệ, em ơi! mắt Quảng Bình
Hàng dương, cồn cát, xanh trời bể
Tháng Ba, Đồng Hới, nắng thanh minh.
Lòng bỗng thương lên Bắc Quảng Bình
Bố Trạch, Quảng Khê, Quảng Trạch xanh
Biển ngát bờ dương chiều quốc lộ
Đụn cái nam nồm mắt cửa Gianh.
Động Phong Nha, đá Kẻ Bàng ơi
Kỳ tích thiên nhiên ta tới chơi
Qua khói chiều cơm đêm quán trọ
Chào Lê Bá Cảnh có thơ mời.
Hà Tỉnh,Thạch Hà qua cửa sót
Đêm xuân, biển vắng gió Nam hiền
Kính thọ cụ Nguyễn Nghi Xuân ạ
Lòng bỗng thương Kiều, nhớ Đạm Tiên.
Tới Nghệ An, ở thành phố Vinh
Đất thiêng sinh hạ nhiều tài danh
Có lẻ cái khôn hồn ở khổ
Biển cửa Lò nắng ấm ngày xanh.
Diễm Châu ơi! Rẽ trái qua Lào
Sông Cả ngược dòng gởi ước ao
Một chuyến như là Tây Tiến mới
Giáp mặt Kỳ Sơn, sau cửa Rào
III. Mùa hè theo dọc biển Trung Nam
Hè đã bao lần qua Hải Vân
Lăng Cô chào nhé, gió lâng lâng
Vô hồi sóng dạt xô ghềnh đá
Hè nắng minh mang cát trắng ngần.
Bán đảo Sơn Trà cát phẳng xa
Biển xanh xanh sóng giạt hồn ta
Xanh hoa muống biển trên nền cát
Đà Nẵng thân quen nắng vỡ òa.
Mấy chục năm đời những đổi thay
Sông Hàn cầu mới nước in mây
Đường vô Non Nước mơ hồn đá
Cửa Đại Hội An nắng xế ngày.
Cù lao chắn gió mé đông nam
Sóng nhỏ, biển hiền, biển Hội An
Biển thơm không vực, ai không tắm
Sẽ phải buồn hơn ba bốn năm.
Quảng Ngãi tôi và biển cố hương
Đã từng Dung Quốc biển thân thương
Những năm thế kỷ hai mươi cuối
Dung Quốc chân tôi kẻ vạch đường.
Đê chắn sóng, hè thơm, gió ngọt
Biển chiều, bạn cũ, rủ rong chơi
Bình Sơn qua Sa Kỳ không sót
Biển sóng lô nhô biển chập chờn.
Quê hớp hồn tôi biển Mỹ Khê
Hàng dương, bãi cát gọi tôi về
Dừa xanh lá lượt chiều reo gió
Trẻ già tôi một máu đam mê.
Ẩn hiện trong dừa Cổ Lũy thôn
Bài thơ thế kỷ trẻ ru hồn
Bài thơ thế kỷ khắc lên đá
Gởi chút lòng thơm với nước non.
Tôi từng lưu trú biển Sa huỳnh
Đường nhựa, đường ray Khúc ruột mình
Giao lộ sóng hồn hôn đá núi
Ruộng muối vuông viền muối trắng tinh.
Khách sạn rằm trăng biển cát thơ
Thâu đêm biến sóng luyến lưu bờ
Hoa dừa thơm tựa hơi trinh nữ
Trăng biển ai tình nhớ ngẩn ngơ.
Có thể nào quên biển Qui Nhơn
Phố mở trong, ngoài phố rộng hơn
Đường qua Nhơn Hội cầu Thị Nại
Giành Ráng xuôi nam núi biển vờn.
Sóng dạt bờ xa đụn cái nhô
Cầu đầm sông rạch nắng lơ mơ
Sông Cầu dừa mía chiều lau gió
Tôi thoả lòng tôi máu hải hồ.
Tuy hòa nắng nhuộm sắc tà huy
Biển thẳm mênh mang cát phẳng lì
Bạn cũ bây giờ đâu hết cả
Vài ve bia lạnh chán rồi đi.
Núi Nhạn tàu đêm ngó cửa sông
Đà Rằng cầu điện sáng mông lung
Biển sông vườn ruộng trời đêm mát
Ghe cá đêm ngời điện biển Đông.
Vũng Rô nắng sớm hương đèo cả
Long chạnh lòng thơ nhớ Hửu Loan
Màu hoa sim tím ngoài Thanh Hóa
Nhớ vợ thưong đau nghĩa đá vàng.
Đại Lãnh đừng quên lạch nước trong
Nước tự khe cao đổ xuống lòng
Tình biển giao hòa hồn núi thẳm
Đường nhựa, đường ray nhớ song song.
Qua khỏi Ninh Hòa trưa quán Gió
Ken dày tràm đước thuở nào ơi
Hồ Tôm, hàng quán đèn xanh đỏ
Lòng buổi lau khe mất hết rồi.
Biển lộ ra rồi biển khuất đâu
Xanh xanh biến ngát núi xanh đầu
Tôi dọc bờ biển đi và nhớ
Xe chạy êm đường nhớ lõm sâu
Biển Nha Trang, phố biển tình thâm
Đà Lạt Nha Trang khoảng cách gần
Đường xá đông vui xe cộ dễ
Bốn mùa biển một sắc thanh tân.
Hỏi bao lần tới biển Nha Trang
Tới Nha Trang tựa trở lại làng
Cà phê quá cóc Buôn Mê nhớ
Năm một dày lên nhưng dấu chân.
Những năm đầu thế kỷ hăm mốt
Du lịch bùng lên, biển thịnh nhất
Hải đảo, chân đèo đường dọc ngang
Dream lùn tôi mặc sức lang thang.
Từ đường Trần Phú nhìn ra biển
Hòn tre như một tấm bình phong
Sóng êm, gió núi nghe rồi nghiện
Biển nhìn, biển tắm, biển phơi phong.
Vịnh Cam Ranh nhớ thời lính Mỹ
Vô số tàu bay và tàu thuỷ
Tiền bạc, khí tài tỉ, tỉ, tỉ
Xương máu, buồn vui ơi thế kỷ!
Vịnh Cam Ranh, biển xanh cát trắng
Đi về gởi nhớ nửa trăm năm
Ngọc Sương quán ! giữa trời trưa nắng
Bia lạnh phê xong, thèm chỗ nằm !
Biển gần nhà nhất biển Phan Rang
Ninh chữ, Hoàn Cầu nắng gió khan
Đi lại trong ngày nên cũng dễ
Mực sò bia lạnh những xài hoang.
Đường nhựa, đường ray biển núi ta
Nơi đây Cà Ná chỗ giao hòa
Biển sâu xanh ngát đây giàu gió
Ninh Thuận, Lâm Đồng da dính da.
Lòng chợt thương trời nước Mũi Dinh
Nghèo mưa, cát nóng, nắng ê mình
Ở đây biển lẽ nhiều tôm mực
bạn cũ thơ và đêm thủy tinh.
Phan Rí Thành, thương Phan Rí cửa
Biển thơm Hè nhớ những đi về
Long Hương đá đỏ lăn tròn sỏi
Đá cuội, nghe thời gian tỉ tê.
Mũi Né, Hòn Rơm, Lầu Ông Hoàng
Resort Tây Tàu du khách sang
Đất nước anh hùng dân bản địa
Nửa người, nửa ngợm, sống lang thang!
Ta đến Hàm Tân từ Mũi Né
Sau lưng còn có mũi Kê Gà
Địa danh, sách địa nhớ khi bé
Biến sóng vang từ phía biển xa.
Một lần đến với biển Bình Châu
Mõm đá ngồi xem sóng bạc đầu
Chợt nhớ mình giờ tóc cũng bạc
Biển chiều, khách vắng buồn sâu lâu.
Ở đây có một suối nước nóng
Trứng luộc, ăn liền đêm gió cóng
Trời đã sang đông biển hát hoài
Nhớ biển Bình Châu nhớ tới nay.
Chào đất Vũng Tàu! Chào biển cũ
Đi về có đến nữa trăm năm
Nơi đây nhiều chỗ xưa là rú
Bà – Rịa ra ta gặp đất bần.
Danh tiếng đây, xưa có bến Đình
Bến xưa lính tráng gửi ân tình …
Vũng Tàu giờ hậu cứ dầu khí
Đất giàu du lịch, đất phồn vinh.
IV
Tôi nợ bài thơ đất Mũi Cà
Nên làm một chuyến biển chơi xa
Xe đò chất lượng Cà Mau phố
Bãi Háp sông, tàu đất Mũi ra.
Ấm nắng tàn đông Vọng Hải Đài
Mở lòng phơi phới trước tương lai
Biển trời rừng đước phù sa sóng
Đất Mũi ơi ! hồn thơm nhớ ai.
Đất Mũi, Trần Văn Thời, U Minh
Xuôi theo tàu cá thả lênh đênh
Tàu men theo bãi bờ ra bắc
Rạch Giá trông vời nắng thuỷ tinh.
Biển lạ, bãi bờ tôi cũng lạ
Biển êm, đất Mũi bùn sa bồi
Ơi rừng ngập mặn, ơi có cá
Ruộng lúa, hồ tôm, kinh rạch phơi.
Bà Quan, Đá Bạc, đi Lâm Mỹ
Kinh Cái, Châu Thành, Rạch Sói trưa
Người đói khát và ghe thèm nghỉ
Phương Nam nắng biển ấm êm mùa.
Hòn Đất, Hòn Chông, Hòn Heo nhé
Sao tỉnh Kiên Giang lại lắm hòn?
Hà Tiên chiều tím hương hơi bể
Pháo Đài khách sạn tắm hoàng hôn.
Chào nhé Hà Tiên liền Cam Bốt
Mai qua Châu Đốc xuống Cần Thơ
Sân bay Trà Nóc, đường Thốt Nốt
Một chuyến du nam nhớ tận giờ.
IV. Mùa Xuân lang bạt nam sông biển
Tháng Giêng xuân sắc trà sông biển
Đất mũi Cà Mau nắng rộn ràng
Trở lại Gò Công từ Ngọc Hiển
Bộ, thuyền tôi vượt Cửu Long Giang
Cửa Bồ Đề qua Vàm Cái Cùng
Ruộng lúa, hồ tôm, kinh rạch sông
Bùn biển nhà ghe sinh động thế
Tôi, Người lang bạt, đứa vô công …
Dừng nghỉ, cơm chiều tại Sóc Trăng
Long Phú đêm, Sông nước ghe đèn
Trà Cú, Trà Vinh tình bốn cửa
Xuôi về Thạch Phú, ngủ Ba Tri.
Bến Tre ơi ! đất lạ hơi người
Bảy chục thèm đi để có vui
Cơm bụi, xe đò, nhà nghỉ rẻ
Cà phê quán cóc, nốc bia hơi.
Cầu Rạch Miễu đang xây dở dang
Ngược lên chợ Lách rồi Tiền Giang
Cái bè mến khách, đêm đò dọc
Vọng cổ đờn ca điệu xốn xang.
Bình Đại đò ngang qua Cửa Đại
Gò Công từ lộ nhựa Tăng Hòa
Đồng bằng sông Cửu giàu lên mãi
Chín cửa phù sa nước đổ ra.
Cần Giuộc, Cần Thơi, Cần Đước ơi
Cả đời cày nay tối cần chơi
Cửa Soài Rạp nước sông Vàm Cỏ
Sông biển miền Nam đi nhớ đời.